Người dịch: Whistle

“Két…”

Cửa mở ra.

Một người đàn ông ăn mặc như thư sinh bước vào, người này không hề để ý đến tình hình trong phòng, mà trực tiếp lấy ra một viên thuốc, bỏ vào lư hương.

“Đủ rồi.”

Lôi Tù mở mắt ra, trong mắt không có dục vọng, ngược lại còn rất trong sáng:

“Âm khí trên người mấy người này đã không còn tác dụng gì với ta, dùng Hợp Hoan đan cũng là lãng phí, đổi mấy người khác đi.”

“Vâng, thiếu chủ.”

Thư sinh cung kính đáp, dừng động tác.

“Đúng rồi.” Như thể nhớ đến điều gì đó, Lôi Tù chậm rãi hỏi:

“Gần đây Chu Giáp đang làm gì?”

“Tu luyện, du ngoạn, câu cá.” Thư sinh cúi đầu, nói:

“Từ khi nắm quyền quản lý sòng bạc, hắn gần như không đến đó, phần lớn thời gian đều ở nhà tu luyện, còn lại đều dùng để dạo chơi, câu cá.”

Nói đến đây, thư sinh có vẻ do dự.

Trong mắt gã ta, việc Chu Giáp dạo chơi quá vội vàng, đi khắp nơi, nhưng lại không dừng chân, những nơi đã từng đến cũng không đi lần nữa.

Nhìn thì có vẻ không có mục đích, chỉ là muốn đi hết một vòng quanh Thạch Thành.

Không biết Chu Giáp đang nghĩ gì.

“Xem ra là một kẻ khổ tu.” Khóe miệng Lôi Tù nhếch lên:

“Chẳng trách tuổi còn trẻ đã là thập phẩm, vậy cũng tốt, Ngọc Tủy đan của hắn ta, vẫn cung cấp đủ chứ?”

“Vẫn đủ.” Thư sinh gật đầu:

“Theo như lời của thiếu gia, cứ nửa tháng lại đưa cho Chu quản sự một viên Ngọc Tủy đan, Chu quản sự rất cảm kích thiếu gia.”

“Vậy thì tốt.”

Lôi Tù chậm rãi gật đầu.

Y là con trai của Lôi Bá Thiên, là người kế thừa Thiên Hổ bang trong tương lai, đương nhiên đã học cách lung lạc nhân tâm, Chu Giáp là một trong số đó.

“Thiếu gia.” Thư sinh suy nghĩ một chút rồi nói:

“Từ ngày nắm quyền quản lý sòng bạc Tây Thành cũng có thể thấy Chu quản sự rất có thủ đoạn, thực lực cũng rất mạnh, tiểu nhân thấy nên tập trung lôi kéo.”

“Với tuổi tác của Chu quản sự, cho dù lần đầu đột phá không thành công, cũng còn cơ hội thứ hai, tương lai, có rất nhiều hy vọng trở thành Hắc Thiết.”

“Ừ.” Lôi Tù chống cằm, trầm ngâm suy nghĩ:

“Trong bang có Nguyên Chất Siêu phẩm mới không?”

“Thiếu gia…” Thư sinh ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc:

“Nguyên Chất Siêu phẩm, chắc chắn Chu quản sự sẽ không từ chối, nhưng hắn mới chỉ là thập phẩm, muốn đột phá còn phải tu luyện mấy năm nữa.”

“Ta biết.” Lôi Tù phất tay:

“Tạm thời không dùng đến không có nghĩa là vô dụng, trước tiên…”

“Ầm!”

Một tiếng nổ lớn vang lên từ bên ngoài khiến hai người sững sờ.

“Người của nha môn đến, tất cả đứng yên tại chỗ!”

“Người của nha môn?” Lôi Tù nhíu mày:

“Bọn họ đến đây làm gì?”

Lôi Tù đẩy người phụ nữ đang ôm mình ra, tiện tay cầm lấy một chiếc áo choàng, sải bước đi ra ngoài, mặt mày ủ rũ.

Thiên Hổ bang có chỗ dựa là Huyền Thiên minh, ở Thạch Thành, ngoài Tô gia có lai lịch quân đội ra, không có ai dám chủ động trêu chọc Thiên Hổ bang.

Nha môn…

Cũng vậy!

Hôm nay, bọn họ lại dám đến đây, nghe giọng điệu còn rất hung dữ.

Thật to gan!

Nơi này là một dãy nhà, nhà hai tầng được xây dựng thành hình tròn, ở trung tâm là một cái đài cao, vũ nữ, ca kỹ đang biểu diễn trên đó.

Hoàn Thải các.

Là kỹ viện nổi tiếng ở Thạch Thành.

Đây là một nơi tương đối tao nhã, tuy rằng cũng làm “kinh doanh xác thịt”, nhưng lại chú trọng tình cảm, rất ít khi ép buộc.

Phụ nữ ở đây có “chất lượng” cao hơn, cũng là nơi mà rất nhiều người giàu có thường xuyên lui tới.

“Loạt soạt…”

Tiếng bước chân dồn dập vang lên từ bên ngoài, hơn hai mươi bộ khoái nối đuôi nhau bước vào, đẩy đám hộ vệ của kỹ viện sang một bên.

“Làm gì vậy?” Liêu Hồng, quản sự của kỹ viện, mặt mày u ám quát lớn:

“Nơi này là địa bàn của Thiên Hổ bang, các ngươi muốn chết sao?”

“Chúng ta là người của nha môn…”

“Người của nha môn, muốn vào địa bàn của Thiên Hổ bang cũng phải thông báo trước!” Liêu Hồng biến sắc:

“Cút ra ngoài, nếu không, đừng trách ta không khách khí!”

Liêu Hồng quát lớn, tu vi thập phẩm bộc phát, khí thế mạnh mẽ khiến cho đám bộ khoái biến sắc, theo bản năng lùi lại.

“Vù…”

Một cơn gió mạnh thổi qua, không thấy ai ra tay, nhưng Liêu Hồng lại kêu lên một tiếng đau đớn, suýt nữa ngã xuống đất.

“Làm sao?” Một người đàn ông khoanh tay, ung dung bước vào sân:

“Nơi này, Hình Ngũ ta cũng không thể đến sao?”

“Hình Ngũ!”

“Ưng Nhãn Hình Ngũ?”

“Ông ta đến đây làm gì?”

Trong nháy mắt, tiếng xì xào vang lên.

Những người đến đây tiêu tiền gần như không ai là kẻ tầm thường, cho dù chưa từng gặp Hình Ngũ, nhưng chắc chắn cũng đã nghe nói đến danh tiếng của Ưng Nhãn Hình Ngũ.

Cao thủ Hắc Thiết!

Tuy rằng Thạch Thành rất lớn, nhưng cường giả Hắc Thiết cũng chỉ có một số ít.

“Hình gia.”

Liêu Hồng biến sắc, cảnh giác nhìn Hình Ngũ:

“Ngài đến đây làm gì?”

Hình Ngũ không phải là người háo sắc, ngược lại, ở thế giới hỗn loạn này, ông ta rất nghiêm khắc với bản thân.

Không tham tiền, không háo sắc, công tư phân minh.

Hình Ngũ không chỉ yêu cầu bản thân, mà còn yêu cầu thuộc hạ phải như vậy, nếu như ai dám “làm trái với lời nói”, chắc chắn sẽ không thể nào qua mặt được Hình Ngũ.

Loại người như vậy chưa bao giờ được hoan nghênh.

Cho dù là thời loạn lạc hay là thời bình.

“Hình gia.” Liêu Hồng lạnh lùng nói:

“Nơi này của chúng tôi đã được nha môn cho phép, cho dù ngài không thích kỹ viện, cũng nên đến Bách Tú phường ở Nam Thành.”

“Nơi đó là địa bàn của Thiên Thủy trại, “chơi” còn lớn hơn ở đây.”

“Ta nhận được tin tức.” Hình Ngũ bước đi, không để ý đến sự mỉa mai của Liêu Hồng, chậm rãi nói:

“Bề ngoài, các ngươi kinh doan “xác thịt”, nhưng thực chất lại là buôn bán người, làm những chuyện mờ ám.”

“Hồ ngôn loạn ngữ!”

Một tiếng quát vang lên, Lôi Tù đeo Lôi Đao, sải bước tiến đến, trên mặt đầy lửa giận:

“Hình Ngũ, đừng cho rằng ngươi là Tổng bộ đầu thì ta sẽ sợ ngươi, nơi này là địa bàn của Thiên Hổ bang, ngươi từ đâu đến thì cút về nơi đó đi.”

0.48839 sec| 2405.336 kb